DocTruyenChuFull.PRO

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 40

Chương 40: Làm giả thiệp mời?

Những nhân vật nổi tiếng hàng đầu Tu Hà đều hào hứng, tò mò nhìn bốn xe tăng ở cuối đường đang chầm chậm tiến tới!

Đúng là khoa trương quá!

Họ không thể ngờ đến mà cũng chưa từng chứng kiến một tình huống như vậy bao giờ!

Điều này không thể nghi ngờ đã khiến tất cả mọi người vô cùng chấn động, bọn họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía chiếc xe tăng và mong đợi sự xuất hiện của nhân vật ngồi trong chiếc xe đó!

Vẻ mặt của những nhà họ Khương lúc này cũng tràn đầy hưng phấn và kích động!

“Chết tiệt! Quá ngang ngược rồi! Đi xe tăng tới dự tiệc thì chắc hẳn là vị chủ soái Bắc Lương đó rồi!”

“Có thể! Đây Sở chỉ huy quân sự Tu Hà, người có thể chơi như thế này, ngoài vua Bắc Lương ra thì tôi không nghĩ ra được cái tên nào khác…”

“Phấn khích quá đi! Sắp được nhìn thấy vua Bắc Lương rồi, cảnh tượng mà tôi hằng mơ ước… a a a…”

Những cô gái mê trai lúc này đã kích động đến nỗi sắp ngất đi, hơn nữa cô ta còn bắt đầu trang điểm lại và chỉnh lại quần áo, chỉ mong ước người trong xe tăng kia bước xuống sẽ có thể lập tức nhìn thấy bọn họ!

Chỉ cần bọn họ được người đó nhìn trúng thì gia tộc phía sau họ sẽ có thể một bước trở thành gia tộc hạng nhất ở Tu Hà, không, thậm chí còn trở thành gia tộc hạng nhất của tỉnh, hạng nhất cả nước!

Âm thanh ầm ầm vang lên từ xa đến gần, trong ánh mắt phấn khích của mọi người, xe tăng mở nắp trên ra, Tiêu Chính Văn nhảy ra trước, sau đó anh nhẹ nhàng, cẩn thận ôm chặt Khương Vy Nhan và Na Na ra khỏi xe!

Cảnh tượng này hoàn toàn làm cho tất cả những nhân vật lớn ở Tu Hà chấn động!

“… Mọi người nhìn rõ chưa, người đó là vua Bắc Lương sao? Sao lại mang theo cả một người phụ nữ và một đứa trẻ vậy?”

“Đúng vậy đó, chuyện gì thế này? Lẽ nào đó không phải là chủ soái Bắc Lương?”

“Ồ? Tôi lại thấy hai người đó giống Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đã làm ầm ĩ tại tiệc mừng thọ của ông cụ Khương đó!”

Khi Tiêu Chính Văn một tay bế Na Na, tay kia dắt Khương Vy Nhan tiến vào, tất cả mọi người có thể thấy rõ họ!

Đột nhiên, toàn khu vực chờ của sảnh tiệc im phăng phắc!

Vẻ mặt của mọi người thay đổi nhanh chóng, từ phấn khích chuyển sang nghi ngờ, sau đó là lạnh lùng và phẫn nộ!

“Mẹ nó! Chuyện gì đây? Đợi lâu như vậy mà lại là tàn dư của nhà họ Tiêu và con khốn nạn Khương Vy Nhan cùng đứa con hoang của nó!”

“Chết tiệt! Không phải chứ? Sao chúng nó lại đi xe tăng tới đây?”

Tiêu Chính Văn không hề quan tâm đến ánh mắt và thái độ lạnh lùng của cả đám người kia, anh đến bên cạnh Khương Vy Nhan, cô vẫn đang sợ hãi vì lần đầu tiên đến những nơi như vậy, anh dẫn cô đứng qua một bên rồi đứng yên chờ.

Lúc này, nhà họ Khương cũng hoàn toàn bùng nổ!

“Mẹ kiếp! Chờ lâu như vậy mà tại sao lại hóa ra ba người bọn nó! Tức chết mất! Tôi còn tưởng là chủ soái Bắc Lương tới!”

“Đúng là mừng hụt! Ba thứ rác rưởi này không nên tới đây!”

“Em nói nhỏ thôi, em đã quên những gì thiếu úy Phương nói tối hôm qua rồi sao? Tiêu Chính Văn là bạn của thiếu tá Hàn Lợi Dân…”

Từ Phân nghe vậy lập tức chế nhạo: “Bạn cái con khỉ ấy! Tôi đã hỏi rõ ràng rồi, Tiêu Chính Văn giải ngũ và được sự trợ giúp đặc biệt mà thôi, thiếu tá Hàn Lợi Dân hoàn toàn không quen biết cậu ta! Tôi nghĩ mấy chiếc xe tăng kia cũng chỉ là phúc lợi sau khi xuất ngũ của Tiêu Chính Văn mà thôi”.

“Cái gì?”, hai mắt Khương Mỹ Nghiên khẽ giật khi nghe thấy lời này, khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười giễu cợt, nói: “Thì ra là vậy…”

Sau đó, cô ta khẽ đảo mắt, đi qua một góc gọi điện thoại cho ai đó nói nhỏ vài câu.

Một lúc sau Ngô Khoan Nghiệp chạy tới, mặt mày hớn hở, đầu tiên cậu ta chào hỏi Khương Thái Sơn và những người khác, sau đó nhìn về phía Khương Mỹ Nghiên và đọc được điều gì đó trong mắt cô ta.

Sau đó, Ngô Khoan Nghiệp đút hai tay vào túi quần, nghênh ngang lướt qua trước mặt mọi người, tiến đến chỗ Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, lớn tiếng hét lên: “Hừ! Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan, tôi nghi ngờ hai người đem theo thiệp mời giả đến trà trộn vào đây!”

Những tiếng xì xào đột ngột dừng lại!

Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Ngô Khoan Nghiệp!

Cầm thiệp mời giả đến trà trộn vào bữa tiệc ư?

Đây là một chuyện vô cùng nghiêm trọng!

Đây là Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, là địa bàn của của thiếu tá Hàn Lợi Dân!

Bữa tiệc tối nay cũng cực kỳ quan trọng!

Có người dám dùng thiệp mời giả để trà trộn vào bữa tiệc thì quả là một việc hết sức nghiêm trọng! Nếu việc này bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị xử phạt nghiêm khắc!

Ngô Khoan Nghiệp nói như vậy là vì hôm qua Khương Mỹ Nghiên sau khi về nhà đã đặc biệt căn dặn cậu ta như vậy.

Bởi vì Khương Mỹ Nghiên thấy rằng những thiệp mời mà thiếu úy Phương đưa tới tối hôm qua hơi khác so với thiệp mời mà Ngô Khoan Nghiệp đưa cho họ. Mặt trước của thiệp mời đều giống nhau, nhưng mặt sau thì lại không giống.

Trên mặt sau của những thiệp mời do thiếu úy Phương mang đến có chữ “Đặc biệt” màu vàng nhạt in trên đó!

Vì vậy, lúc đó Khương Mỹ Nghiên đã đoán được rằng đây chắc chắn là Tiêu Chính Văn đã tìm một một công ty thiệp nào đó làm thiệp mời giả, chữ đó là nhãn hiệu của công ty!

Còn thiếu úy Phương và những người khác chắc hẳn là do Tiêu Chính Văn sắp xếp để họ tạm thời diễn một màn kịch chỉ để lên mặt trong bữa tiệc tối qua!

Ngô Khoan Nghiệp nghe vậy cảm thấy rất có lý, trong lòng cực kỳ vui vẻ, cậu ta chờ cơ hội hôm nay để vạch trần Tiêu Chính Văn trước mặt mọi người, khiến anh trở thành mục tiêu công kích của đám đông!

Lúc này, Tiêu Chính Văn nhướng mày, ánh mắt anh thoáng qua vẻ lạnh lùng, anh nhìn chằm chằm Ngô Khoan Nghiệp đang vô cùng kiêu ngạo và đắc ý trước mặt, hỏi: “Cậu nói thiệp mời của tôi là giả sao?”

“Đúng vậy!” Ngô Khoan Nghiệp nói chắc như đinh đóng cột: “Trong tay tôi mới là thiệp mời thật, có gan thì anh mau lấy thiệp mời của anh ra đây đối chiếu sẽ rõ!”

“Đương nhiên, tất cả mọi người cũng đều có thể lấy ra để so sánh. Tôi nghĩ thiệp mời của các vị đều là thật! Vì vậy, chỉ cần thiệp mời của anh ta khác với thiệp mời của các vị thì chắc chắn của anh ta là giả!”, Ngô Khoan Nghiệp cao giọng nói, tay đưa thiệp mời lên lắc lắc dưới ánh đèn.

Nghe vậy, những nhân vật nổi tiếng ở bữa tiệc đều lần lượt lấy thiệp mời của họ ra, quan sát kỹ càng và thấy rằng thiệp mời của mọi người đều giống nhau.

Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn chưa lấy thiệp mời ra, Ngô Khoan Nghiệp lập tức chế nhạo: “Sao nào, không dám lấy thiệp mời ra sao? Ha ha, tôi biết ngay của anh là giả mà! Anh còn định lừa dối mọi người chắc! Tôi khuyên anh tốt nhất là mau chóng biến khỏi đây, nếu không, lớn chuyện thì anh chắc chắn không gánh nổi trách nhiệm đâu! ”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười, anh rút trong túi ra ba tấm thiệp mời rồi giơ lên ánh đèn.

Khóe miệng Ngô Khoan Nghiệp lộ ra nụ cười nham hiểm, cậu ta đang chờ cơ hội này, lập tức giật lấy thiệp trên tay Tiêu Chính Văn, giơ cao chúng trước mặt mọi người rồi hét lên: “Mọi người nhìn đi! Mặt sau của ba tấm thiệp mời này và thiệp mời của chúng ta không giống nhau! Chắc chắn ba tấm thiệp mời này đều là giả!”

Quả nhiên là như vậy, mọi người đều có thể nhìn ra mặt sau tấm thiệp mời của Tiêu Chính Văn quả thực khác với thiệp mời của bọn họ!

Bên này, người nhà họ Khương hoảng sợ nhìn thư mời trong tay, hôm nay bọn họ đến được đây là nhờ vào thiệp mời tối hôm qua thiếu úy Phương gửi tới.

Bây giờ, những thiệp lời mời này là giả, trong lòng họ vô cùng sợ hãi!

Sau khi so sánh cẩn thận, thiệp mời của Tiêu Chính Văn quả thực là có khác biệt so với thiệp mời của những người khác!

Lúc này, ngoại trừ Khương Thái Xương và Khương Mỹ Nghiên thì những người khác trong nhà họ Khương đều rất hoảng sợ!

“Làm sao đây? Của chúng ta cũng không giống họ…”

“Chết tiệt! Đúng là bị tên vô dụng Tiêu Chính Văn hại cho thê thảm rồi! Đây là Sở chỉ huy quân đội Tu Hà đó!”

“Nếu chuyện này bị phát hiện, liệu chúng ta có bị mất đầu không?”

Trong chốc lát, tất cả mọi người bắt đầu chỉ trích Tiêu Chính Văn, từng lời chửi bới đã hoàn toàn áp đảo Tiêu Chính Văn!

Khương Vy Nhan sợ hãi ôm chặt cánh tay Tiêu Chính Văn, Na Na còn sợ hãi đến mức bật khóc, cô bé trốn trong vòng tay Tiêu Chính Văn, nói: “Bố ơi, Na Na sợ lắm… Na Na muốn về nhà…”

Tiêu Chính Văn vỗ nhẹ lên lưng Na Na, an ủi: “Na Na đừng sợ, có bố ở đây”.

Ngô Khoan Nghiệp quay lại, cười lạnh, chỉ vào ba người Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan và Na Na, trợn mắt gào lên: “Bảo vệ! Còn không mau tới bắt những kẻ làm giả thiệp mời này lại!!!”

Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full