DocTruyenChuFull.PRO

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi
Chương 88: Từ Anh

Editor: Tiểu Mao

Reup: Mèo Tai Cụp

Quả nhiên lão Hình nói: "Hẳn là có liên quan đến cô Trình, mẹ của cậu."

Lão Hình tới thăm viếng một số nhân viên cũ trong viện tâm thần. Từ mấy y tá nơi đó biết được, lúc mẹ Dương Bác vừa được đưa vào viện, mặc dù cảm xúc kích động, nhưng hẳn là... không điên.

"cô ấy luôn mắng chửi một người phụ nữ, nói người phụ nữ đó cướp chồng mình." Lão Hình nói, "cô ấy đã từng đi bắt gian một lần, bắt được người phụ nữ đó, cũng đã ra tay đánh người, còn tuyên bố muốn tìm chồng người đó."

Văn Dụ nghe được câu chuyện máu chó mày, sọ não cũng thấy đau.

"Sau đó liền bị Dương Viễn tống vào bệnh viện tâm thần." anh xoa xoa huyệt thái dương hỏi.

"Đúng thế." Lão Hình nói.

"Cho nên cái người vừa cướp chồng vừa bị đánh kia," Văn Dụ nhấc mí mắt lên, "Là mẹ tôi?"

"Đúng." Lão Hình đáp.

Lão Hình dừng một chút nói: "Ngày mai là sinh nhật người phụ nữ này. Con của cô ấy, hàng năm đều đúng ngày này sẽ mua bánh ngọt tới mừng sinh nhật. Tôi đã tự chủ trương, động chút tay chân..."

Văn Dụ kinh ngạc.

Hiệu quả làm việc của lão Hình so với giá tiền thì quá cao.

Hôm nay là thứ năm, chiều Kỷ An Ninh còn có việc, cô tới sớm một chút, vẫn đang còn một nhóm chưa xong, tất cả mọi người đều đang bận.

cô nhìn đồng hồ, đi tới phòng làm việc nghỉ ngơi một lát.

đang đọc sách, ngoài cửa có tiếng động, nghe tiếng thì là hai trợ lý chụp ảnh đang tìm đồ. Kỷ An Ninh không để ý nữa.

Hai người vừa tìm đồ vừa nói chuyện.

Bỗng nam trợ lý nói với nữ trợ lý: "Này, em biết hôm qua anh đi uống rượu, Chu ca nói cho anh biết chuyện gì không."

Giọng điệu rất thần bí, vừa nghe xong liền hiện ngay mùi buôn chuyện. Nữ trợ lý hỏi: "Cái gì thế? nói thẳng ra coi, đừng thừa nước đục thả câu."

Nam trợ lý nói: "không phải studio tụi mình bị một ông chủ lớn thu mua à? Cái vị ông chủ lớn chưa từng lộ mặt, chỉ có Mã ca với mấy thợ chụp ảnh biết mặt, còn không chịu nói cho người khác biết đấy. Em đoán, ông chủ lớn đấy là ai?"

Nử trợ lý nghe xong liền nổi lòng hiếu kỳ, hỏi một tràng: "Ai vậy? Người rất nổi tiếng à?"

"không tính là nổi tiếng. Nhưng mà," nam trợ lý nói, "Em biết đấy."

Thần kỳ vậy, ông chủ lớn có tiền như thế mà mình lại biết á? Nữ trợ lý bị hắn nói đến ngứa ngáy trong lòng, đánh hắn: "Rốt cuộc là ai? anh mau nói nhanh!"

"Úi, đừng đánh anh!" Nam trợ lý cười, nhỏ giọng nói, "Là người bạn trai kia của Kỷ An Ninh."

"Hả?" Nữ trợ lý hút ngụm khí lạnh, "Cái gì cơ? anh nói cái gì?"

Nam trợ lý đắc ý: "Là bạn trai Kỷ An Ninh, Văn Dụ!"

"Mẹ ơi! Quá khó tin! Chuyện gì xảy ra đây!" Nữ trợ lý vuốt ngực hỏi.

"Còn có thể là chuyện gì xảy ra, người ra dư tiền thôi, bạn gái muốn làm người mẫu, người ta lặng lẽ mua lại toàn bộ studio. Còn không cho nói! không cho Kỷ An Ninh biết! Ngẫm ra chửa?" Nam trợ lý dùng giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

"Trời ạ! Đây đúng là tình tiết trong tiểu thuyết tình cảm mà! Trời ạ! Sao em không có anh người yêu tuyệt vời như thế chứ!" Nữ trợ lý hét lên.

"Đậu xanh! Em nói nhỏ chút!" Nam trợ lý vội che miệng cô nàng lại, xuỵt nhỏ: "Đừng kêu, cũng đừng nói cho người khác! Ông chủ lớn không cho đâu! Sợ Kỷ An Ninh biết sẽ giận!"

"Em hiểu, em hiểu!" Nữ trợ lý vội nói, nói xong lại ao ước ghen tị, "Bạn trai tốt như vậy, gửi cho em một tá thì tốt rồi!"

Nam trợ lý nói: "Vậy trước hết em phải giảm được năm mươi cân... Á đòe mòe, gϊếŧ người rồi!"

Hai người cười đùa chạy đi.

"Két" một tiếng, cửa phòng làm việc mở ra, Kỷ An Ninh dựa cửa nhìn.

cô dựa vào khung cửa suy nghĩ trong chốc lát, tưởng tượng gia hỏa Văn Dụ này lén lút mua studio, mỗi lần gặp Mã ca, hai người đều làm bộ điềm nhiên như không có gì...

Loại chuyện đậm phong cách bá đạo tổng tài này đúng là chuyện Văn Dụ có thể làm.

Kỷ An Ninh lắc đầu cười than.

Lại cảm thấy tâm trạng bản thân đã thay đổi. Nghe Văn Dụ làm chuyện này cũng chỉ thấy buồn cười.

Tối về nhà, nhìn thấy Văn Dụ luôn cảm thấy anh ngốc ngốc, Kỷ An Ninh không nhịn được khẽ cong khóe miệng.

Văn Dụ không hiểu, sờ sờ mặt mình: "Mặt anh dính gì à?"

Kỷ An Ninh cúi đầu làm bài tập: "không có."

Nhưng rõ ràng khóe miệng đang vểnh lên.

Bọn họ đang ngồi trong thư phòng nhỏ trong phòng ngủ, dùng chung một cái bàn.

một bên bày sách giáo khoa và bài tập Kỷ An Ninh, một bên là laptop cùng đống văn kiện chồng chất của Văn Dụ.

thật ra Văn Dụ rất bận, nhưng nhìn thấy khóe miệng Kỷ An Ninh nhếch lên, tâm tư lơ lửng.

anh một bên gõ bàn phím lạch cạch, một bên thò chân qua, giẫm lên bàn chân Kỷ An Ninh.

Kỷ An Ninh đá anh một cước: "Lo làm việc đi! Sáng mai không phải có cuộc họp à?"

Văn Dụ đành hậm hực thu chân về.

Kỷ An Ninh hỏi: "Công ty dạo này thế nào?"

"Tin đồn bay đầy trời, có mấy đứa đần mới tin." Văn Dụ nói, "Đừng lo lắng, có thể ổn định."

Anh nói rất tự tin, Kỷ An Ninh nâng cằm nhìn anh, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Thứ sáu, Dương Bác mang theo bánh ngọt, đi đến viện tâm thần thăm mẹ mình.

Hắn đã hẹn trước, nhìn thấy hắn đến, y tá thái độ rất tốt, nhắc nhở hắn: "Không được có lửa."

Dương Bác đáp ứng, lễ phép nói cám ơn.

Từ Anh ở một mình một phòng bệnh, điều kiện rất tốt. Bà không mắc hội chứng tự hại có khuynh hướng bạo lực, nên trong phòng cho phép có ít đồ dùng trong nhà, độ thoải mái dễ chịu tương đối cao. Không giống phòng bệnh của người mắc hội chứng tự hại khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, trong phòng rỗng tuếch, cài gì cũng không được bày ra.

Từ Anh ngồi trước cửa sổ, ngơ ngơ ngac ngác nhìn khung cảnh bên ngoài. Dương Bác tiến đến, bà cũng không có phản ứng.

Dương Bác đi qua, kêu một tiếng "Mẹ", Từ Anh mới quay người, biểu cảm có chút hốt hoảng, nhìn thấy hắn, ngạc nhiên nói: "Anh tới rồi."

Dương Bác lại biết, Từ Anh căn bản không biết hắn là ai, bắt đầu từ nhiều năm trước, Từ Anh vẫn luôn coi hắn là Dương Viễn.

Dương Bác trong lòng đau xót.

Hắn để bánh ngọt lên bàn, dịu dàng nói: "Hôm nay là sinh nhật em, anh tới tổ chức sinh nhật cho em."

Trên mặt Từ Anh hiện lên một nụ cười hạnh phúc: "Anh làm việc bận rộn như thế, vậy mà vẫn nhớ đến sinh nhật em." Bà thậm chí còn có mấy phần thẹn thùng. Kiểu biểu cảm tựa thiếu nữ này xuất hiện trên gương mặt già yếu của bà chỉ làm lòng người chua xót.

Trong bệnh viện không cho phép có lửa, Dương Bác chỉ có thể cắm ngọn nến làm hình thức cho bà, cũng may tinh thần Từ anh không bình thường, không cảm thấy có gì không đúng. Cả người bà đều đắm chìm trong hạnh phúc.

Năm đó, bà tốt nghiệp trung học, làm công nhân trong một xưởng ở huyện, đột nhiên được nhà hàng xóm tốt nghiệp đại học, sống ở thành phố lớn, có triển vọng cao, lại lớn lên đẹp trai là Dương ca ca coi trọng, cưới nhau, hạnh phúc như thế.

Dương Bác đút bánh ngọt cho bà, nụ cười hạnh phúc trên mặt bà chẳng khác nào con dao nhọn với hắn. Đâm xuyên tim, chảy ra không phải là máu mà là hận thù.

Nam cặn bã, nữ ti tiện, đều đáng chết.

"Mẹ, con nói cho mẹ, mẹ con nhớ người đàn bà kia không?" Dương Bác lau sạch khóe miệng, không nhịn được hỏi.

Bốn chữ "Người đàn bà kia" giống như từ mấu chốt, mở khóa trong lòng Từ Anh.

"Con đàn bà kia, con đàn bà kia..." Gương mặt Từ Anh bắt đầu vặn vẹo, dữ tợn, "Không biết xấu hổ! Quyến rũ chồng người khác! Giày rách! Giày rách! Tôi đánh chết cô!!"

Từ Anh hất bàn, bánh ngọt rớt xuống đất, bà cuồng loạn.

"Bình tĩnh một chút, mẹ bình tĩnh một chút!" Dương Bác ôm lấy bà từ sau lưng, cố gắng giữ chặt hai tay bà, không cho bà nổi điên, nói cho bà, "Người đàn bà đó chết rồi!"

Tiếng khóc Từ Anh đột nhiên dừng lại.

Từ anh mơ màng: "Chết rồi? Nó chết như thế nào?"

"Là con." Dương Bác tiến gần lỗ tai bà nói cho bà nghe: "Con chơi chết bà ta. Bà ta biết Dương Viễn ở ngoài có phụ nữ trẻ đẹp, nổi điên muốn gϊếŧ ông ta. Dương Viễn cầm dao, con cầm tay Dương Viễn, để Dương Viễn tự tay đâm chết bà ta."

"Giải hết hận chưa?" Hắn cười hỏi mẹ mình, trong mắt lại có nước mắt.

Năm đó Từ Anh dựa vào trực giác phụ nữ, lặng lẽ theo dõi Dương Viễn, bắt gian tại giường. Bà xông lên đánh xé Trình Liên, bị Dương Viễn đập cho một trận.

Thật ra thì bà căn bản không biết Trình Liên là ai, nhưng mà thông qua tuổi của bà ta liền suy đoán người này đã kết hôn, liền đe dọa nói muốn tìm chồng Trình Liên.

Chỉ đơn thuần là muốn hù dọa mà thôi.

Bà đâu biết lời này chọc trúng tử huyệt của Trình Liên và Dương Viễn.

Bà căn bản cùng không biết người mình gả là loại bên ngoài áo mũ chỉnh tề, bên trong là tên cầm thú tâm địa đen tối.

Bà bị đẩy vào bệnh viện tâm thần, Dương Bác được đưa tới ký túc xá trường học. Người nhà ngoại tới thăm bà, Dương Viễn đã sớm an bài thật tốt, chích thuốc cho bà, người mà người thân nhìn thấy chỉ là một người phụ nữ ngơ ngơ ngác ngác, biểu cảm đờ đẫn, người nhà chỉ biết rơi lệ.

Dương Viễn đối xử với nhà vợ rất tốt, thường xuyên gửi tiền gửi quà, không ai hoài nghi hắn ta

Chỉ có Dương Bác nghi ngờ hắn ta.

Dương Bác len lén trốn khỏi trường, chạy tới bệnh viện gặp Từ anh, Từ Anh ngay lúc tỉnh táo đã đem chuyện này nói cho hắn.

Lúc này Từ Anh đã nhận rõ chồng mình là kẻ thế nào. Bà khóc nói cho Dương Bác: "Đừng để hắn biết con đã phát hiện ra, cũng đừng nói giúp mẹ. Con cố học thật giỏi, sống thật tốt."

Bà sợ chồng tâm quá ác, làm chuyện gì bất lợi với con.

Dương Bác vẫn luôn nhẫn nhịn.

Dương Viễn không thể nào quản hắn. hắn ta căn bản cũng không thích người vợ này, ngay tiếp theo cũng không thích đứa con trai này, hắn ta cũng đâu phải có mỗi đứa nhỏ này.

Nhưng Dương Bác là con trưởng, hắn lớn hơn Văn Dụ vài tuổi, trưởng thành sớm nhất. Mà hắn lại kế thừa khả năng học tập của bố, một bên nghiến răng nhẫn nhục, một bên cố gắng khắc khổ, thi đỗ Thanh Hoa ở thủ đô, lọt top hai cả nước.

Dương Viễn rốt cuộc cũng chịu nhìn thẳng vào hắn.

"Việc làm ăn" của hắn ta có rất nhiều chuyện không thể cho ai biết, cần dùng người đáng tín nhiệm. Dương Bác nói thế nào cũng là con của hắn ta, mà lại vẫn luôn thành thật, dù sao cũng đáng tin hơn người khác. Dương Viễn ngay sau khi Dương Bác tốt nghiệp liền để hắn ở bên người hỗ trợ.

Dương Bác biểu hiện cẩn trọng, thập phần cố gắng, nhanh chóng lấy được tín nhiệm của Dương Viễn, càng ngày càng được nể trọng.

Hắn đã sớm tra rõ "người đàn bà kia" trong miệng mẹ mình là ai.

Có lẽ do Từ Anh bị nhốt quá lâu, Dương Viễn gần như đã quên đi bà, còn quang minh chính đại giới thiệu Trình Liên cho Dương Bác biết.

Dương Bác trong lòng hận muốn chết, trên mặt vẫn phải khách khí cung kính gọi một tiếng "Dì Trình."

Từ Anh bị nhốt vài chục năm, trường kỳ dùng thuốc, thời gian dần trôi, trên tinh thần thật sự sinh bệnh.

Dương Bác không phải không muốn đưa bà ra, nhưng một ngày Dương Viễn Trình Liên vẫn còn, sẽ không có khả năng thả qua bom hẹn giờ Từ anh này ra.

Dương Bác thậm chí còn sinh ra suy nghĩ chơi chết Trình anh, chỉ là ý niệm này còn chưa thành hình, Trình Liên đã không nhẫn nhịn được tình trạng hiện tại, như phát điên muốn rời khỏi Văn Quốc An, rốt cuộc cũng cho hắn cơ hội báo thù.

"Mẹ, con nói cho mẹ biết..." Dương Bác nghiến răng cười nói, "Có thể sướng rồi! Cực kỳ giải hận!"

Y tá vừa nghe thấy tiếng vang liên đẩy cửa bước vào, quát: "Chuyện gì xảy ra? Không được kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ bệnh nhân!"

Nhìn thấy y tá đè Từ Anh để tiêm thuốc cho bà yên tĩnh lại, Dương Bác quay đầu qua, gạt lệ.

Ngay lập tức, hắn nghĩ, đợi thêm một thời gian nữa, chờ làm xong chuyện trong khoảng thời gian này, hắn sẽ đón bà từ nơi quỷ quái này ra!

______

Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full