DocTruyenChuFull.PRO

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 57

Chương 57

Dọa Dạ Bân giật mình, cậu ta biết Quan Triều Viễn là một người đàn ông đáng sợ, anh ta không phải một người đàn ông bình thường, anh ta có thân phận đặc biệt.

“Tôi chỉ là nói có lẽ, dù sao Mộ Dung Dịch và cô ta yêu nhau năm năm trời, ông nghĩ xem, Mộ Dung Dịch là loại người gì, yêu nhau lâu như vậy, có thể không đòi hỏi cô †a sao?”

Quan Triều Viễn không nói gì.

“Chẳng qua, tính cách của Tô Lam này hơi kì lạ, không nói chắc được, chẳng phải cô ta không biết ông chính là chồng cô ta sao? Sau này ông đi hỏi không phải là được rồi à?”

Quan Triều Viễn thở dài một hơi, xem ra anh còn cần tiếp tục giả vờ ở bên cạnh cô.

Diêm Thành Sau khi trở về, Tô Lam liền bắt đầu quay phim, cả ngày dài, lúc về đến phòng khách sạn, chỉ cảm thấy cả người rã rời.

Tối hôm qua, cô liên tục tắm nước lạnh, còn ngâm nước lạnh lâu như vậy, cô cảm thấy cả người nặng trịch, sợ là bị cảm rồi.

Tô Lam liền đến hiệu thuốc gần đó mua thuốc về, lúc này, cô tuyệt đối không thể bị cảm được!

Uống thuốc xong, cô ngủ rất sớm.

Buổi quay sáng hôm sau vẫn quay phim như trước.

Qua vài ngày thích ứng, đoàn phim cũng bắt đầu bước vào quỹ đạo bình thường, quá trình quay phim cũng dày đặc hơn.

Tô Lam vẫn cảm thấy cơ thể nặng trịch, cổ họng cũng luôn hơi đau, kiên trì quay suốt cả ngày, sau khi tan làm, tiếp tục uống thuốc chuẩn bị đi ngủ.

Vì quá trình quay phim của Tô Lam khá thuận lợi, nên dừng quay khá sớm.

Hôm nay có một phân cảnh cung đình lớn, là cảnh đêm, mọi người quay xong rồi cùng nhau tan làm.

Tô Nhược Vân đặc biệt sai trợ lý đi mua đồ ăn đêm, tụ tập tại phòng cô ta, mọi người cùng nhau ăn.

“Chị Nhược Vân, hôm nay cảm ơn chị đã mời ăn, tan làm còn có đồ ăn ngon, quả thật quá tuyệt luôn!” Phương Vi vừa ăn donut vừa nói.

“À, phải rồi, chị Nhược Vân, nghe nói thiếu gia Mộ Dung từng tặng chị một chiếc dây chuyền ngọc trai Nam Hải, cực kì đẹp, hôm nay mọi người đều ở đây, để chúng em xem chút có được không?”

Tống Di Văn hỏi dò.

“Cũng không phải thứ gì tốt lắm, xem cũng được, Xán Xán, vào bàn trang điểm trong phòng ngủ lấy dây chuyền của tôi qua đây” Tô Nhược Vân căn dặn.

Hoàng Xán liền đi vào, mọi người đang cười nói vui vẻ, chỉ nghe thấy một tiếng hét lên, Hoàng Xán vội vội vàng vàng chạy vào.

“Không hay rồi, chị Vân, không thấy dây chuyền đâu nữal”

Tô Nhược Vân đột nhiên biến sắc, lập tức đứng dậy: “Sao lại thế chứ?”

“Em tìm cả hộp trang sức rồi cũng không tìm thấy!”

Hoàng Xán lo lắng.

‘Tô Nhược Vân và Hoàng Xán cũng quay vào phòng ngủ, hai người tìm hết,một lượt từ trong ra ngoài bàn trang điểm, nhưng kết quả vẫn là không thấy tung tích sợi dây chuyền như trước.

Mọi người không còn tâm trạng ăn uống nữa, cùng nhau tụ lại trong phòng ngủ.

“Chị Nhược Vân, tìm kĩ lại xem, có phải để ở đâu xong quên rồi không?” Phương Vi cẩn thận nhắc nhở.

Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full