DocTruyenChuFull.PRO

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 133

Chương 133

Lâm Thanh Phượng hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Tô Lam trên mặt đất, bỏ đi.

Vương Vấn Hương quay đầu nhìn Tô Lam: “Con nhóc này, xem xem hôm nay tao lột da mày!”

Đang nói, Tô Nhược Diệu không biết tìm được một chiếc thắt lưng từ đâu ra.

“Mẹ, nhà họ Tô chúng ta cũng không phải gia đình tâm thường gì, nhà chúng ta có gia pháp đó” Tô Nhược Diệu dáng vẻ thấy vui khi người gặp nạn, đưa thất lưng cho Vương Vấn Hương.

Khó trách vừa rồi không thấy cậu ta, thì ra là đi tìm thứ này.

Tô Lam cười lạnh, người em trai cùng cha khác mẹ này đối xử với người chị này đúng là “tốt”.

“Con trai ngoan!” Vương Vấn Hương nói rồi, cầm thắt lưng quất lên người Tô Lam.

Tiếng thắt lưng quất “vun vút” lên người Tô Lam, thuốc mà Tô Nhược Vân cho cô uống khiến cô không có chút sức phản kháng nào.

Có khi nào cô cứ bị đánh như này đến chết không?

Trong đầu Tô Lam thoáng hiện suy nghĩ như này.

Tô Khôn đứng bên cạnh vẫn không hề lên tiếng như trước.

Tô Nhược Diệu mang dáng vẻ xem kịch ngồi bên giường nhìn Tô Lam bị đánh, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn.

Không được!

Cô tuyệt đối không thể chết thế này!

Tô Lam dùng sức, nắm lấy thắt lưng của Vương Vãn Hương.

“Bố, dù nói thế nào con cũng là con ruột của bố! Rốt cuộc là ai cướp bạn trai của ai, trong lòng chúng ta đều hiểu rõ!”

Tô Lam biết, Vương Vãn Hương và bản thân không có chút quan hệ huyết thống nào, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần bà †a nắm được chút sai lầm của cô, vậy chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.

Nhưng Tô Khôn thì khác, Tô Khôn là bố ruột của cô!

Dù sao, một giọt máu đào hơn ao nước lã.

Tô Lam lúc này, một tay đang giữ lấy quần áo của mình, trên người đã có không ít vết thương, trên mặt còn sưng đỏ, vết ngón tay in rõ rành rành.

Trên người vì quá nhiều vết roi, toàn bộ đều là màu đỏ, thậm chí có chỗ đã chảy máu.

Tô Khôn lặng lẽ thở dài một hơi: “Được rồi, cũng đủ rồi!”

Vương Vãn Hương dùng sức giật lại, thắt lưng rớt khỏi tay Tô Lam, cô vội khua liền vài cái.

“Đủ rồi? Lẽ nào ông còn muốn bảo vệ con nhỏ đê tiệt này sao? Suýt chút nữa nó hủy hoại cả nhà chúng ta rồi!

Vậy mà ông vẫn bênh nó?”

Vương Vấn Hương đưa thắt lưng cho Tô Nhược Diệu, bà ta cũng mệt rồi.

“Diệu Diệu, mẹ mệt rồi, hôm nay con dạy dỗ con nhỏ đê tiện này cho mẹt”

Tô Nhược Diệu cảm thấy trò hay tới rồi, nhanh chóng đứng dậy, còn xắn tay áo, vặn eo, bẻ cổ tay, quất thắt lưng về phía người Tô Lam.

Tô Nhược Diệu và Tô Nhược Vân là thai long phượng, trai tráng hơn hai mươi, đang tuổi sung sức.

Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full