DocTruyenChuFull.PRO

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 35

Chương 35

Sở Thần Quang chỉ hơn bọn họ một tuổi, lúc này đã có thể cùng một chủ tịch tập đoàn bàn về kinh tế, phân tích tình hình, trong khi bọn họ đa số đều nói chuyện về vấn đề mua sắm, ăn uống, quả thực là kém quá xa.

Tiếu Văn Nguyệt không khỏi quay đầu nhìn Diệp Thiên, chợt phát hiện ra cậu vẫn đang cắm đầu vào ăn, dường như không có hứng thú với cuộc trò chuyện giữa Sở Thần Quang và Tiếu Lâm. Thấy vậy, trong lòng cô ta khẽ thở dài, cô ta cảm thấy việc lúc trước có thiện cảm và áy náy với Diệp Thiên đúng là nực cười.

Hai người họ chắc chắn không phải là người trong cùng một thế giới!

Sau bữa tối, Diệp Thiên và Cố Giai Lệ ở lại nhà họ Tiếu một lúc, rồi cùng đứng dậy xin phép ra về.

“Chú Tiếu, cô Hà, cháu cảm ơn cô chú vì đã tiếp đãi ạ, buổi tối cháu có việc nên đành về trước, có dịp cháu sẽ lại đến thăm cô chú!”.

Vẻ mặt của Tiếu Lâm hơi miễn cưỡng, trong khi Hà Tuệ Mẫn lại hết lời muốn giữ bọn họ, nhưng Diệp Thiên và Cố Giai Lệ nhất quyết ra về.

Không lâu sau khi hai người đi ra ngoài, Sở Thần Quang cũng lấy cớ để xin phép về, Tiếu Văn Nguyệt tiễn Sở Thần Quang ra ngoài, vừa về đến nhà, giọng của Tiếu Lâm đã vang lên.

“Nguyệt Nguyệt, nếu sau này không có việc gì thì con cố gắng tránh xa cái thằng Diệp Thiên này nhé!”.

“Con là lá ngọc cành vàngcủa nhà họ Tiếu, đừng giao lưu quá nhiều với loại người vô dụng như thế!”.

“Con là lá ngọc cành vàng nhà họ Tiếu, hạng người vô dụng như vậy không cần phải thân thiết nhiều làm gì!”.

Thấy Tiếu Văn Nguyệt bước vào, Tiếu Lâm bỏ tờ báo ra rồi nói với cô ta.

Tiếu Văn Nguyệt thấy vậy, hơi sững sờ, Hà Tuệ Mẫn ở bên cạnh thì nhăn mặt, nói với giọng bất mãn: “Anh nói gì thế, Tiểu Thiên không tốt chỗ nào mà anh bảo Nguyệt Nguyệt phải tránh xa cậu ấy?”.

Tiếu Lâm hắng giọng, coi thường nói: “Anh biết thằng bé đấy từng giúp em, nhưng anh nói thật, biểu hiện của nó trong buổi gặp mặt tối nay hoàn toàn không vừa mắt anh”.

“Vừa rồi anh cũng có nói chuyện với cậu ta vài câu, trước đây chưa từng đi học, bây giờ cố xin vào một chỗ trong trường Tam Trung, sau này thử hỏi có làm nên cơm cháo gì không?”.

Tiếu Lâm nghiêm nghị nói: “Đúng là nhiều người thành công gần như đều không có thành tựu gì trong học tập, nhưng người thành công ít nhất biết thế nào là tài nguyên, biết thế nào là tạo mối quan hệ!”.

“Thằng bé đó nhìn từ đầu đến chân không thấy được cái điểm gì, thậm chí còn không biết khiêm tốn mà học hỏi, vừa rồi Thần Quang hạ thấp mình để bắt tay với cậu ta, cậu ta nhìn thấy nhưng lại giả vờ như không thấy, rõ ràng không biết thế nào là quan hệ xã hội!”.

“Biểu hiện của cậu ta, nói hay thì là độc lập tự đi một mình, có cá tính, nói thẳng ra thì là không biết trời cao đất dày, trong mắt chỉ biết mỗi bản thân, không biết tự lượng sức mình!”.

“Tính cách của cậu ta không hòa đồng với những người xung quanh, học thức hiểu biết không đủ, khi anh nói chuyện với Thần Quang trong lúc ăn cơm, cậu ta thậm chí còn chưa từng nghiêm túc lắng nghe lấy một câu!”.

“Người như vậy sau này chỉ có sống dưới tầng đáy của xã hội, không thể cùng đẳng cấp với nhà chúng ta được!”.

Tiếu Lâm nhìn thấy sắc mặt của Hà Tuệ Mẫn khó coi, nhẹ nhàng kéo tay của vợ đến rồi an ủi: “Anh biết em tốt bụng, vì cậu ta từng giúp đỡ em, cho nên muốn giúp cậu ta, để cậu ta dần dần hòa nhập vào môi trường của chúng ta!”.

“Nhưng Diệp Thiên chắc chắn không có duyên với môi trường này của chúng ta đâu, em cố đưa cậu ta vào, không những không được ích gì mà có khi còn phản tác dụng, khiến cậu ta cảm thấy vô cùng áp lực khi ở trong môi trường này”.

Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full