DocTruyenChuFull.PRO

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 127

Chương 127

Diệp Thiên lắc đầu thở dài, thu bàn tay lại, người đàn ông Đảo Quốc lại vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy, động tác không hề thay đổi.

Diệp Thiên quay lưng về phía hai người Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành, giọng nói lạnh lùng.

“Tôi vốn không hề muốn cứu hai người, chỉ là không muốn nhìn thấy võ giả Hoa Hạ bị người Đảo Quốc giết hại!”.

“Nhưng bây giờ tôi đã ra tay cứu hai người, để coi như báo đáp thì hai người hãy giúp tôi xử lý thi thể của hắn đi nhé!”.

Diệp Thiên nói xong, không cả ngoái đầu, đi thẳng về phía đám cây rồi biến mất, còn Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành từ đầu đến cuối đều chưa từng nhìn rõ mặt Diệp Thiên, không biết rốt cuộc đã cứu bọn họ như thế nào.

Nhưng hai người càng thấy khó hiểu, người đàn ông Đảo Quốc lúc này vẫn đứng ở đó, thì làm gì có chuyện xử lý thi thể chứ?

“Phụt!”.

Trong lúc bọn họ còn nghi hoặc, một tia máu đột nhiên phun mạnh ra từ ngực người đàn ông Đảo Quốc, hai người đầy sửng sốt, chỉ thấy một vết rách từ vai trái của người đàn ông Đảo Quốc đến tận bụng dưới bên phải, chiều dài phải đến 30cm.

“Ting!”.

Thanh đao Katana trong tay người đàn ông Đảo Quốc đột nhiên gãy thành nhiều đoạn, rồi rơi xuống dưới đất.

Lúc này, trong lòng Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành vô cùng bàng hoàng.

“Mạnh quá đi!”.

Ngây người một lúc Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành mới hoàn hồn, trong lòng bàng hoàng, không kìm được thốt lên thành tiếng.

Người đàn ông Đảo Quốc, một vị chí tôn bán bộ, kiếm đạo truyền thần, xuất đao nhanh nhạy, thế đao mạnh mẽ, hai người bọn họ cùng hợp sức cũng không phải đối thủ của hắn, gần như chỉ cần ba chiêu sẽ bại dưới tay hắn.

Bọn họ cho rằng, cho dù là Diệp Tinh, Lí Thanh Du, Hoa Lộng Ảnh, tuy không nói sẽ thất bại nhanh như vậy, nhưng đa phần cũng không thể thắng nổi người này.

Nhưng một người áo trắng đột nhiên xuất hiện, nghe giọng nói thì là một thanh niên rất trẻ, thế mà lại chỉ dùng ngón tay đỡ được ba nhát đao của người đàn ông Đảo Quốc, còn trong nhát đao cuối cùng, lấy nội lực biến thành lưỡi dao rạch một đường trước ngực người đàn ông Đảo Quốc và giết chết hắn, thực lực này đúng là khiến ai nghe thấy cũng phải kinh ngạc.

“Chí tôn võ thuật, người mặc áo trắng vừa rồi tuyệt đối là một vị chí tôn võ thuật!”.

Hai mắt Liêu Như Thành nheo lại, có thể dễ dàng giết chết một chí tôn bán bộ, ngoài chí tôn võ thuật thực sự ra, tuyệt đối không ai có thể làm được.

“Nhưng trong tỉnh Xuyên này, cho dù là môn chủ của Thục Trung Đường Môn đều cũng chỉ có thực lực ở cấp đỉnh cao tông tượng, chứ đâu phải chí tôn võ thuật đâu? Giọng nói của người mặc áo trắng kia vô cùng trẻ, chắc chắn không phải là môn chủ của Đường Môn!”.

“Trong tỉnh Kiềm cũng chỉ có sư phụ và ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ là chí tôn võ thuật, nhưng người áo trắng kia không phải là sư phụ, còn Tiêu Ngọc Hoàng ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ bao năm nay sống trên đỉnh Ngọc Hoàng, từ sau trận đấu với Diệp Vân Long thì chưa từng ra khỏi núi!”.

Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full