DocTruyenChuFull.PRO

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 145

Chương 145

Theo bọn họ thấy, cách nói này vô cùng ngu xuẩn, không biết tự lượng sức, tỏ vẻ ta đây.

“Diệp Thiên, anh thật sự nghĩ như vậy sao? Anh cảm thấy những ông lớn ủng hộ ‘Diệp tiên sinh’ nghe được cách nghĩ của anh sẽ thấy thế nào?”

Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, thật sự cảm thấy bực bội và bất lực.

Một học sinh cấp ba bình thường nói rằng mình không ngưỡng mộ nhân vật máu mặt ở Xuyên Bắc, thế còn không phải ngu xuẩn vô tri, tự nhận thanh cao thì là gì?

Ngay cả Cố Giai Lệ cũng có chút bất lực trước phát ngôn của Diệp Thiên, anh Diệp Thiên của mình đúng là ăn nói xốc nổi thật.

“Bọn họ có thể nghĩ gì được?”, Diệp Thiên không hề để tâm, thản nhiên nói: “Bọn họ nghe thấy cũng chỉ đồng ý với tôi thôi, không ai đi phản bác cả!”

Xuyên Bắc bây giờ chỉ có cậu có quyền lên tiếng, cho dù là đám người Ngô Quảng Phú, Trương Quốc Bưu, Vạn Quy, Từ Uyên Đình nghe được những lời này cũng chỉ có thể biểu thị tán đồng, ai dám phản đối nửa lời?

Đám người Tiếu Văn Nguyệt và Sở Thần Quang nghe thấy vậy, đồng loạt quay đầu đi, không muốn nói với Diệp Thiên thêm lời nào nữa.

Bọn họ phản ứng khác nhau, Diệp Thiên lại không quan tâm. Đây là định vị của cậu đối với bản thân, cậu chưa bao giờ cho rằng mình cao quý hơn người khác, nhưng cậu cũng không nghĩ rằng trên đời này có người có thể vượt qua cậu.

Sở Thần Quang vừa trò chuyện với ba cô gái, vừa đánh giá Diệp Thiên qua ánh mắt, trong lòng không ngừng cười nhạt.

Cậu ta vốn tưởng Diệp Thiên quen biết với nhà Tiếu Văn Nguyệt, có thể xem là tình địch ngầm của cậu ta, nhưng bây giờ xem ra cậu ta đã “đánh giá cao” Diệp Thiên.

Với cách nghĩ ngu xuẩn như kẻ quê mùa này, Diệp Thiên hoàn toàn không ở cùng một trình độ với bọn họ. Cho dù Diệp Thiên quen biết với người nhà Tiếu Văn Nguyệt, nhưng nhân vật lão làng đã lăn lộn giới kinh doanh bao nhiêu năm như Tiếu Lâm thì sao có thể xem trọng một thằng nhóc tầm thường, không có gì nổi bật, không có chút năng lực nào như Diệp Thiên?

Gia đình thương nhân chú trọng nhất là lợi ích và hiệu quả, Diệp Thiên không có tài năng kinh doanh, không có con mắt kinh doanh, với Tiếu Lâm mà nói chỉ là kẻ vô dụng. Trong khi đó, từ nhỏ Tiếu Văn Nguyệt đã nhận được sự dạy dỗ, hun đúc của Tiếu Lâm, tầm mắt cao đến mức ngoại trừ tinh anh hào kiệt, hoàn toàn không có ai có thể lọt vào mắt cô ta. Loại người ngu ngốc không biết lượng sức, tư tưởng ngây thơ ấu trĩ như Diệp Thiên, sao Tiếu Văn Nguyệt có thể xem trọng cậu ta được?

Mà cho dù Tiếu Văn Nguyệt thật sự thích Diệp Thiên, không nhắc tới cái khác, Tiếu Lâm chắc chắn sẽ không đồng ý cho hai người ở bên nhau.

Đối với Sở Thần Quang mà nói, mối uy hiếp tiềm ẩn Diệp Thiên đã không thể khiến cậu ta để tâm nữa.

Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt trở nên lạnh lùng, trước đó cô ta còn định trò chuyện với Diệp Thiên mấy câu, nhưng sau khi Diệp Thiên phát biểu cách nghĩ đối với “Diệp tiên sinh”, cô ta đã xua tan ý nghĩ này hoàn toàn.

Một người ngay cả định vị chính xác bản thân và nhận thức chính xác về thế giới cũng không có, người như vậy định trước sẽ bị xã hội và hiện thực loại trừ.

Cậu có thể nói không ngưỡng mộ, không ghen tị với những người đứng trên đỉnh cao, nhưng cậu không thể phủ nhận độ mạnh và sự ưu tú của người ta.

Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full