DocTruyenChuFull.PRO

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 150

Chương 150

“Nếu đến Đường Môn mà tôi cũng không giải quyết được thì sau này làm sao có thể chinh phục thiên hạ đây?”.

“Anh không phải lo, một Đường Môn cỏn con này tôi không coi trọng đâu!”.

Diệp Thiên đứng dậy, vươn vai một cái.

“Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, ba ngày sau tôi sẽ đến Lư Sơn một chuyến.

Ngô Quảng Phú thấy Diệp Thiên đã quyết định như vậy nên không nói gì nữa, chỉ gật đầu lia lịa.

Ba ngày sau, trên đường cao tốc ở Xuyên Nam, một chiếc xe BMW series 5 màu xanh nước biển phóng qua, Diệp Thiên ngồi ở ghế lái, một tay chống cằm, một tay xoay vô lăng một cách tẻ nhạt, lái về phía Lư Sơn ở Xuyên Nam.

Hai tiếng sau, cuối cũng cậu cũng tới đỉnh ngoài của Lư Sơn.

Lư Thành Xuyên Nam có tổng cộng chín đỉnh núi, chia thành năm đỉnh ngoài lớn, ba đỉnh trong lớn, một đỉnh chính, còn dinh thự của Đường Môn tọa lạc trên đỉnh chính.

Diệp Thiên đỗ xe ở bãi đất trống, từ từ đi lên núi, cả quãng đường có không dưới mười người cùng đi lên núi với cậu, như thể đều đi về đỉnh chính vậy.

Những người này đều là võ giả nội gia, theo như cảm nhận của Diệp Thiên, người có tu vi kém nhất cũng ít nhất ở đỉnh cao võ giả.

Cậu cảm thấy hơi lạ, sao lại có nhiều võ giả đến Lư Sơn như vậy.

“Đúng là thú vị thật, Đường Môn ẩn thế 5 năm không lộ diện, lần này xuất hiện lại là người đứng thứ hai Đường Môn là Đường Đôn Nho đích thân ra tay, xem ra hôm nay có kịch hay rồi!”.

“Đương nhiên rồi, Đường Đôn Nho 5 năm trước đã là đỉnh cao tông tượng, bây giờ cho dù chưa đạt đến chí tôn võ thuật, những nhất định cũng sắp đạt được, trận đấu lần này chỉ mong có thể tái hiện được tuyệt kỹ của Đường Môn, như vậy mới không uổng công chúng ta vạn dặm xa xôi để đến đây xem!”.

Hai võ sư đi ngang qua Diệp Thiên, cùng nhau bàn luận.

“Đường Đôn Nho đích thân ra tay, điều này là rất hiếm thấy, mà tôi cũng rất tò mò, người tên là Diệp Lăng Thiên kia, trước đây tôi chưa từng nghe thấy danh tiếng hắn, sao hắn lại đắc tội với cả Đường Môn nhỉ?”.

“Haiz, kệ hắn chứ, chắc là võ giả cỏn con nào đó có chút thực lực mới nổi của một vùng thôi, cho dù hắn có lai lịch thế nào, nhưng lần này đắc tội với Đường Môn, còn khiến cho Đường Đôn Nho đích thân ra tay, sau trận đấu ở Lư Sơn lần này, chắc sẽ chẳng bao giờ còn nghe thấy cái tên Diệp Lăng Thiên nữa đâu!”.

Những võ giả nội gia đi ngang qua ai cũng đều bàn luận, Diệp Thiên hơi nhíu mày, có hơi cảm thấy kỳ lạ, những người này thế mà lại biết thông tin cậu và Đường Đôn Nho đấu với nhau ở võ đài Lư Sơn.

Trầm tư một lúc sau, Diệp Thiên cuối cũng cũng hiểu ra.

Những võ giả nội gia này chắc chắn đều là do Đường Môn cố tình đưa thông tin ra ngoài để dụ bọn họ đến, hành động đó của Đường Môn chính là muốn nhân trận đấu ở Lư Sơn này, đánh bại cậu trước mặt những người luyện võ cổ truyền ở tỉnh Xuyên, vừa có tác dụng dằn mặt, lại vừa chỉ dùng một trận đấu đã có thể trấn áp tất cả, ổn định địa vị bá chủ của Đường Môn tại Xuyên Thục.

“Đúng là tính kế rất hay!”.

Diệp Thiên nhếch miệng cười, mang theo chút vẻ coi thường.

Những võ giả đến xem trận đấu gần như đều cho rằng cậu chắc chắn sẽ thất bại, nhưng bọn họ đâu thể biết được thực lực thật sự của Diệp Lăng Thiên cậu chứ?

Đi đến lưng chừng núi, Diệp Thiên đột nhiên dừng bước, quay sang khu rừng phía bên tay trái, một âm thanh vang từ trong đó ra.

“Bụp!”.

Phía đó hơi rung động nhẹ, tiếng lá rơi xào xạc, như thể có người đang đánh nhau ở đó.

Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full