DocTruyenChuFull.PRO

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 75

Chương 75: Nhà tôi quả thực không có Mercedes

*C…..cơ hội gì?” Tô Nhan sợ hãi, thân thể mềm mại run rẩy “Bảo Tập đoàn Dương Hoa hợp tác với nhà họ Trương chúng ta, đồng thời chuyển nhượng quyền kinh doanh thuốc mới ở tỉnh Quảng Liễu cho chúng tôi!” Trương Bảo Húc nói.

“Không thể nào.” Tô Nhan nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh họ, cô, các người đều hiểu lầm rồi, em… em hoàn toàn không biết Lâm đồng kia, em cùng anh ta cũng không có quan hệ gì.”

“Mày nói cái gì?”

La Phượng càng tức giận hơn, hét lên một tiếng, muốn động tay đánh bóp lấy mặt Tô Nhan.

Dưới tình thế cấp bách, Tô Nhan trực tiếp cắn cổ tay La Phượng.

Lạc Phong đau đón hét lên, vội vàng buông tay ra, Tô Nhan lập tức đi vào đại sảnh, còn chưa chạy được mấy bước đã bị mấy người mặc âu phục kia chặn lại.

“Con đĩ thối, mày dám cắn tao?” Lạc Phượng nhìn dấu răng đỏ tươi trên cỗ tay mà cơn tức giận nhanh chóng bùng nổ, bà ta cầm lấy ghé đập vỡ ly thủy tinh bên cạnh, cầm lấy một mảnh ly, đi về phía Tô Nhan: “Giữ chặt con đĩ này cho tôi, tôi sẽ rạch nát khuôn mặt nhỏ của cô ta! Tôi muốn cô ta sống không bằng chết, sau này sống như một con ma lem xấu xí! * Quá là độc ác.

Hai người đàn ông mặc âu phục hãi hùng khiếp vía cùng nhìn Trương Bảo Húc.

Trương Bảo Húc biết mẹ mình có thể làm bất cứ chuyện gì trong lúc tức giận, vì vậy đã qua đó nắm lấy cổ tay của mẹ mình.

“Tiểu Húc, buông tay ra!” La Phượng nóng giận nói.

“Mẹ, nếu mẹ rạch nát của cô ta, người khác Lâm đồng không thích, hợp tác của chúng ta chẳng phải là công dã tràng sao?”

“Nhưng…… con đĩ này cắn mẹ! Con đĩ này cắn mẹ đấy!” La Phượng tức giận hét lên.

“Được rồi, được rồi, mẹ, hôm nay bỏ qua cho cô ta đi!” Trương Bảo Húc an ủi.

Lạc Phượng hung hăng trừng mắt nhìn Tô Nhan, hung hăng nói: “Con cũng đã nói như vậy rồi, bà đây sẽ bỏ qua cho cô ta.”

“Tiểu Nhan, em đừng bao giờ nghĩ rằng em ở bên Lâm đồng, em có thể không để nhà họ Trương vào mắt, tôi nói thật cho em biết, hiện nay tập đoàn Dương Hoa cũng chưa trưởng thành, ở trước mặt nhà họ Trương chúng ta, anh ta còn chưa đủ trọng lượng đâu! Hơn nữa, Lâm đồng nhìn trúng em, nhất định cũng biết là em có một tên chồng vô dụng, em vẫn còn là xử nữ, nghĩ thử xem, em cảm thấy Lâm đồng còn quan tâm đến em sao? Đến lúc đó, nhà họ Trương của tôi muốn tiêu diệt nhà các người thì em lấy cái gì chống lại chúng tôi?” Trương Bảo Húc cười nói.

Lời này vừa nói ra, Tô Nhan toát mồ hôi lạnh ròng ròng: “Anh…… Các anh muốn làm gì?”

“Tôi nghe nói vị họ Khai kia vân luôn rất thích em, hơn nữa còn làm một hình nhân rất giống em, đặt ở đầu giường, nếu không phải vì sợ làm nhà họ Trương chúng ta, hắn đã sớm ra tay với em rồi, nếu ngày nào đó em thật sự bị chúng tôi đuổi ra khỏi nhà, chỉ sợ rằng bọn tôi còn chưa ra tay, thì hắn ta đã không chờ được mà ăn sống em rồi.”

Tô Nhan nghe xong, sợ tới mức suýt nữa ngã xuống sản.

“Tự mình giải quyết cho tốt.”

Trương Bảo Húc nhàn nhạt nói, rồi dẫn người ra khỏi phòng.

Tô Nhan tái mặt, thất thần ngồi trên sàn nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt.

Phòng khám Lạc Thiên khai trương vô cùng suôn sẻ.

Mặc dù tiền của phòng khám này đều là vay mượn, không tốn một đồng nào của nhà họ Lạc, nhưng biết được đây là phòng y tế do cháu gái của bác sĩ Lạc danh tiếng mở, hôm đó đặc biệt náo nhiệt, đông như trẩy hội, người Giang Thành đều có mặt đông đủ, ngay cả Ninh Long và Ninh Tiểu Uyễển cũng đến.

“Cảm ơn mọi người tặng lẵng hoa.

Lạc Thiên mặt cười khổ.

Cô ấy vẫn luôn muốn thoát khỏi vàng hào quang của ông nội, xem ra, bây giờ cô ấy còn kém xa.

Lâm Dương mỉm cười, cả buổi đều ở bên cạnh quét dọn, cũng không nói lời nào.

Phòng khám tuy khai trương náo nhiệt nhưng có vẻ nhàm chán.

Không lâu sau, Lâm Dương cùng Lạc Thiên chào tạm biệt nhau, rồi định về nhà đọc sách tiếp.

Nhưng đi dọc đường, Lâm Dương trái lại đụng phải một người không ngờ tới.

Tô Dư!

Cô ta cũng không để ý tới Lâm Dương, đang ôm một cô nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa và mặc đồng phục đứng ở ven đường.

Nữ sinh đeo cặp sách, lộ ra vẻ rất sợ hãi.

Mà đứng trước Tô Dư, là một người đàn ông mập mạp thân mặc hàng hiệu, bên cạnh người đàn ông cũng có một thiếu niên đứng đấy, thanh niên lưu manh vô lại, nhuộm tóc vàng, hai tay cậu ta lúc này đang đút, nở nụ cười đầy xấu xa nhìn cô gái.

Lâm Dương biết cô gái này.

Cô ta tên Tô Tiểu Khuynh, là con gái thứ hai của bác cả Tô Thái.

Trên thực tế, Lâm Dương không có thành kiến gì với nhà Tô Thái.

Tô Thái này vô cùng ổn trọng, không hợm hĩnh, cũng không dùng định kiến để đối đãi với ai, ba năm qua ông ta hầu như không nói gì Lâm Dương, cùng lắm là chính miệng dạy dỗ một chút, trong nhà này chỉ có Tô Dư là có thành kiến với Lâm Dương nhát, bởi vì, Tô Dư ghen tị với nhan sắc của Tô Nhan.

Về phần Tô Tiểu Khuynh, thì vô cùng thân thiết với Lâm Dương, lúc không có chuyện gì làm sẽ tới tìm Lâm Dương nói chuyện, cho dù lúc đó Lâm Dương là người vô dụng.

Lâm Dương do dự, rồi vẫn đi qua đó.

“Tôi nói này cô gái, cô có chuyện gì vậy? Không phải đều nói tuổi trẻ bây giờ rất phóng khoáng sao? Ông đây hơi già rồi còn không thèm quan tâm, cô đây để ý cái gì? Chẳng phải là hai đứa nhỏ nói chuyện yêu đương thôi sao? Ở tuổi mười sáu mười bảy này, không phải rất bình thường à?” Người đàn ông mập mạp kia hút một hơi thuốc lá, cười nói.

“Yêu đương cái gì? Tiểu Khuynh nhà tôi hoàn toàn không muốn yêu đương, hơn nữa sắp tới kỳ thi đại học rồi, với lại Tiểu Khuynh nhà tôi thích ai cũng không thể nào thích con trai của ông!” Tô Dư thở phì phò nói.

“AI Cô gái, cô tỏ vẻ cái gì? Kỳ thi đại học? Thi đại học có cái rắm cần! Trong nhà ông đây có tiền, con trai ông đây nhìn trúng em gái cô, đó là phúc của em gái cô, nếu em gái cô cùng con trai tôi tốt lên, vậy còn thi vào đại học làm gì? Thi đậu có thể cho cô nhiều lợi nhuận hơn tiền của ông đây sao?” Người nọ nhỗ nước miếng, khinh thường nói.

“Nhà giàu mới nổi!” Tô Dư nổi giận mắng, “Tóm lại, tôi cảnh cáo ông, bảo con trai ông sau này không được đến quấy rối Tiểu Khuynh nữa! Còn nữa, bảo con trai ông không được tung tin đồn Tiểu Khuynh là bạn gái của cậu ta trong trường! Tiểu Khuynh nhà tôi không muốn bị ai quấy rầy!”

“Haha, vậy cũng khó quá rồi! Có tiền sai khiến được cả ma quỷ, con tôi lấy tiền tung ra, có ai lại không thừa nhận chứ?” Lão mập cười nói.

“Ông… có tiền liền vênh váo!” Tô Dư tức giận, ngực không ngừng phập phông.

“Xin lỗi nhé! Có tiền thật sự rất vênh váo!” Lão mập phủi vài cái, nhún vai nói.

Thiếu niên tóc vàng bên cạnh bước lên phía trước, thâm tình nói: “Tiểu Khuynh! Bảo bối à, anh thật sự rất yêu em, đồng ý làm quen với anh đi! Sau nay anh sẽ kêu tài xế nhà anh lái xe Mercedes Benz đưa đón em mỗi ngày, em hoàn toàn không cần phải học gì cả, nhà anh có nhiều tiền cho em hưởng thụ, đồng ý với anh đi! Chỉ cần em đồng ý với anh, em sẽ có tiền cả đời tiêu không hết.”

“Chị…” Tô Tiểu Khuynh sợ tới mức vội vàng thu mình vào trong vòng tay của Tô Dư, run lẫy bảy.

“Tiểu Khuynh đừng sợ, có chị ở đây, mặc kệ hai người này, chị đưa em trở về.” Tô Dư an ủi.

“Được.” Tô Tiểu Khuynh khẽ gật đầu.

“Bảo bối!” Thiếu niên tóc vàng nóng nảy.

“Thằng nhóc, lên đi!” Lão mập bên cạnh vội vàng nói.

“Cha, con…”

“Con sợ cái gì? Con là vị thành niên, làm gì cũng không có sao, nếu thật sự xảy ra chuyện, cha của con sẽ bỏ tiền ra giải quyết cho con!” Lão mập khích lệ nói.

Thiếu niên tóc vàng nghe vậy, lập tức tự tin lại.

Đúng vậy, cậu ta còn chưa đủ mười tám tuổi, hơn nữa trong nhà còn giàu như thế thì còn sợ cái gì?

Nghĩ vậy, thiếu niên tóc vàng híp mắt đi về phía Tiểu Khuynh.

Không quan tâm có Tô Dư che chở, Tô Dư cũng mới ngoài hai mươi, chân tay mảnh khảnh, thật muốn ra tay, cũng không phải là đối thủ của tên nhóc cường tráng?

“Cậu muốn làm gì?” Tô Vũ sửng sốt.

“Chị, mong chị đừng ngăn cản em với Tiểu Khuynh, không thì đừng trách em.” Thiếu niên tóc vàng híp mắt cười nói.

“Giữa ban ngày ban mặt, cậu dám làm bậy? Coi chừng tôi báo cảnh sát.” Tô Dư vội vàng lầy điện thoại ra, run run nói.

“Chị báo đi!”

_ Ỷ Thiếu niên tóc vàng cười khẩy, rồi cất bước đi thẳng tới chỗ xung yếu.

Nhưng đúng lúc này, có một người đến.

“Tiểu Khuynh!”

Một tiếng gọi này cất ra, Tô Tiểu Khuynh đột nhiên nhìn lại, lập tức vui mừng khôn xiết: “Anh rẻ?”

Tô Dư sững sờ, không khỏi khẽ giật mình: “Lâm Dương?”

Thiếu niên tóc vàng kia dừng lại.

“Sao anh lại ở đây?” Tô Dư ngây người nói “Đương nhiên là tới đón Tiểu Khuynh về.” Lâm Dương cười nhạt một tiếng.

*Đón Tiểu Khuynh?”

Tô Dư có chút không hiểu.

Lâm Dương đang yên đang lành sao lại đến đón em gái mình?

“Chú à! Chú là ai vậy? Chú cũng đừng lo chuyện của người khác!” thiếu niên tóc vàng kia khó chịu.

*Tôi là anh rễ của em ấy! Đến đón em ấy.”

*Đón?” Thiếu niên tóc vàng đi tới chỗ chiếc Mercedes Benz đang đậu bên đường, khẽ nói: “Chú lấy cái gì để đón Tiểu Khuynh? Xe điện? Xe ba gác? Hay là chú muốn Tiểu Khuynh đi bộ về? Hay là thôi đi, để Tiểu Khuynh ngồi Mercedes cùng tôi trở về, không phải thoải mái hơn sao?”

“Có lẽ Tiểu Khuynh không quen ngồi Mercedes.” Lâm Dương lắc đầu nói.

“Haha, cũng phải, nhà các người không có Mercedes, Tiểu Khuynh đương nhiên ngồi không quen.” Thiếu niên tóc vàng khẽ cười nói.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một loạt xe ô tô hạng sang lái tới bên đường.

Có Lamborghini, Ferrari, Aston Martin, Bentley và Rolls Royce.

Tiếng động cơ nỗ vang cả con đường.

Đột nhiên xuất hiện xe sang khiến ai cũng bất ngờ, vô số người cảm thán.

Người qua đường vội vàng lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Thiếu niên tóc vàng cũng sửng sốt.

“Cậu nói đúng, nhà tôi thật sự không có Mercedes.” Lâm Dương cười, nói với Tiểu Khuynh: “Chọn một chiếc đi.”

“Anh rễ, chọn… chọn cái gì?” Tô Tiểu Khuynh hỏi.

“Tất nhiên là chọn xe.” Lâm Dương cười nói: “Em chọn một chiếc, từ ngày mai trở đi, để chúng đón đưa em đi học!”

Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full